Bạn đang xem: Cao su đi dễ khó về
nguy hiểm ghê rợn rập rình đời thợ cạo mủ cao su
“Cao su đi dễ khó về; lúc đi trai tráng, khi trở về bủng beo” - nghề cạo mủ không chỉ là khốn cực nhọc mà còn hết sức nguy hiểm. Thời gian khoảng 5 năm trở về đây, giá bán mủ tăng cao, cuộc sống của công nhân được nâng cao khá hơn một chút, mà lại sự hiểm nguy vẫn tồn tại đó. Mỗi tối đi cạo là một trong lần lo lắng.
Nửa đêm theo chân thợ cạo…
Nửa đêm, khi mọi fan đã đi sâu vào giấc ngủ, anh Lê Đắc Thành, ấp Bàu Càm, An Long (Phú Giáo) khẽ gọi tôi dậy. Cuộc hành trình dài cạo mủ đêm của công ty chúng tôi bắt đầu. Lúc này, kim đồng hồ thời trang đã điểm 12 giờ đêm.
Trời lạnh, bé đường bé dại chạy dọc sông co (địa danh thường điện thoại tư vấn của ấp Bàu Càm) cứ gập ghềnh liên hồi. Ngồi phía sau, tay cố 2 bé dao cạo, 4 cây nhang muỗi cơ mà răng chúng tôi cứ tiến công vào nhau nắm cập; phần vì chưng lạnh, phần bởi bị xóc lên xóc xuống. Chạy được hơn 2 km mặt đường đất đỏ, cửa hàng chúng tôi đến lô cạo. Anh Thành nhanh lẹ gắn đèn sạc pin lên trán, đốt nhang muỗi tích hợp đỉnh nón… chưa đầy một phút là mọi việc đã đâu vào đấy, một ngày thao tác làm việc của anh thợ cạo bắt đầu.
Giữa anh đèn pin thời gian tỏ, thời gian mờ, anh Thành kéo từng đường gần kề ngay dưới chân miệng cạo cũ. Những nhát dao chẳng mong lượng, chẳng tính toàn mà đúng chuẩn như được đo bởi máy. Cứ thế, công ty chúng tôi đi không còn cây nọ cho cây kia, sản phẩm này qua hàng khác.
Cứ 12 giờ đêm là anh Thành lại cần cặm cụi xách xe máy một mình đi vào lô cạo mủ |
Lầm rầm trong cánh rừng bạt ngàn cao su, Thành bắt đầu kể về những mẩu truyện - đầy đủ đêm đáng nhớ cho một anh thợ cạo tất cả tuổi nghề chưa đầy 3 năm: Một đêm cuối tháng 9 năm trước, khi sẽ say sưa cạo mủ, anh chợt phân biệt tiếng rượu cồn kì lạ, phì… phì… liếc mắt liếc qua hướng bao gồm tiếng động là một con rắn hổ với to mập đang ngổm đầu dậy. Anh Thành kể: “Lúc đó body toát cả các giọt mồ hôi hột, tín đồ cứ cứng đơ như tượng. Cũng may, con rắn chỉ đứng chú ý một thời điểm rồi bỏ đi”.
Vừa theo chân anh thợ cạo, vừa nghe kể chuyện, công ty chúng tôi vấp yêu cầu gốc cây và bửa lăn quay. Thành cười: “Đau không? Chuyện như cơm bữa của dân cạo mủ”.
Gần 3h sáng, những đám lô kế bên ban đầu le lói ánh đèn pin. Sát đám lô anh Thành vẫn cạo, có cô thợ cạo Đỗ Thị Thúy Ngọc, tuy bắt đầu chỉ 18 tuổi, dẫu vậy đã có hơn hai năm tuổi nghề. Bé dại tuổi là vậy, cơ mà hỏi mọi sông Co, người nào cũng nói Ngọc là fan cạo nhanh và đẹp tuyệt vời nhất trong vùng. Theo chân cô công nhân tất cả vóc người nhỏ dại bé này hơn 1 tiếng, mới biết lời đồn thổi không sai. Mọi đường dao của Ngọc nhanh, đúng chuẩn và đẹp mắt rõ thấy.
Khoảng 6 tiếng sáng, khi hừng đông vẫn mấp mé cũng chính là lúc mọi miệng cạo sau cùng được trả tất. Những người thợ cạo mang núm cơm để sẵn vào cặp lồng ra ăn uống ngấu nghiến rồi giăng võng ra nằm chờ mủ chảy. Số đông dòng mủ trắng trơn tuôn ra, tan thành dòng; phía mặt kia, giấc mộng muộn của tín đồ thợ cạo cũng bắt đầu.
Những mẩu truyện về đêm…
Giữa màn đêm, dưới phần đông cánh rừng cao su trải nhiều năm như vô tận ấy, cuộc sống thường ngày của những người thợ cạo vẫn luôn luôn rập rình. Để kiếm lấy đồng tiền từ phần lớn phiên cạo mướn, đã không ít người cần mang nỗi lo âu suốt đời. Có tác dụng đời thợ cạo nghĩa là nên chịu thức đêm ngủ ngày, gật đầu rủi ro và tai nạn thương tâm nghề nghiệp. Dẫu biết rằng, một trong những đám lô ấy không hề thiếu những gian nan nhưng họ vẫn luôn gồng bản thân đi trong nỗi khiếp sợ của đêm.
Công nhân nông ngôi trường Lai Uyên, công ty cao su đặc Phước Hòa sẽ thu mủ mang đến cho đội |
Nhẹ hơn anh tâm một chút, dẫu vậy cũng đề xuất nhập viện điều trị, đêm 27/7, trong những lúc đang cạo mủ, ông Nguyễn Minh Trí, người công nhân đội 1, nông trường cao su đặc Lai Uyên, nằm trong công ty cao su Phước Hòa bị một bé bọ cạp cắn vào gáy cổ. Nằm tại vị trí bệnh viện tỉnh tỉnh bình dương đã 3 ngày, tuy vậy sức khỏe khoắn chưa hồi phục hoàn toàn, tuy thế ông Trí vẫn nỗ lực xin chưng sĩ điều trị ra về.
Đối với thợ cạo nữ hiểm họa không chỉ đến từ những nhỏ côn trùng, bò sát. Đôi khi, tiếng cành lá rơi cũng đủ làm cho họ mất thất đảm vía. Đang đi thuộc anh Thành, tôi tạt qua đám lô của cô ý thợ cạo bé dại tuổi đã cạo. Tuy vậy đã kính chào hỏi trường đoản cú xa, nhưng lại Ngọc vẫn vô cùng sợ; phải lý giải một hồi, Ngọc bắt đầu cho tôi mang đến gần nhằm nói chuyện.
Cô thợ cạo đề cập về đầy đủ đêm đi cạo mủ thuê: Một ngày cuối tháng 4/2010, Ngọc sẽ cạo mủ cho bà Năm Liễu, thì gồm 2 tuổi teen say xỉn chạy xe đến gần chọc ghẹo, hôm nay đã hơn 3h sáng. Thấy lô kế bên gồm mấy fan đang cạo, Ngọc tri hô lên vậy là hai tên phóng xe chạy đi. Ngọc kể: “Lúc đó, tín đồ em cứ run lên bựa bật, cũng may có mấy anh cạo ở bên gần đó nên tụi nó đã vứt đi”.
Bảo vệ nông ngôi trường Lai Uyên trước giờ đồng hồ tuần tra |
Giữa cánh rừng không bến bờ cao su, ánh đèn sáng pin bất chợt sáng, hốt nhiên tắt bao nhiêu lần thì phận bạn công nhân cạo mủ rình rập bấy nhiêu. Để mưu sinh cuộc sống, con người ta có tương đối nhiều cách, cơ mà họ vẫn chọn loại nghề thợ cạo. Vì chưng đó không chỉ là là nghề, thông qua đó “chúng tôi được lớn lên từng ngày và nỗi sợ hãi lại nhỏ xíu dần theo năm tháng”, anh Thành nói.
Tính những năm 2011, trên toàn địa bàn tỉnh tỉnh bình dương có rộng 50 vụ tai nạn liên quan đến cao su. Phần lớn các vụ tai nạn diễn ra trong lúc công nhân đang cạo, trút bỏ mủ vào lô. Những tai nạn thường gặp mặt là: rắn, rết, trườn cạp cắn; dao cạo đâm buộc phải người, vấp váp ngã… các vụ tai nạn thường xuyên xảy ra đối với thợ cạo mủ cho bốn nhân. Xem thêm: Đến cố đô phải thưởng thức món nem lụi ông mệ già 80 tuổi, bản đồ các quán nem lụi ở huế ngon (PLVN) - cao su tự khi nào đã trở thành một người người mẹ hiền, nuôi sinh sống và bảo hộ cho những ai về mảnh đất nền Dầu tiếng (Bình Dương) mưu sinh lập nghiệp. Biết bao fan phải chịu ơn cây cao su, chịu nghĩa cái sữa trắng...Cứ mỗi cuối tuần, tôi lại muốn hối hả rời xa tp náo nhiệt để trở về quê. Nơi ở nằm sâu vào cánh rừng cao su đặc bạt nghìn như một tấm thảm màu xanh da trời khổng lồ. Cao su bén rễ ở khắp phần đông nơi Tôi hình thành và khủng lên làm việc Dầu Tiếng, mở mắt ra là thấy lô cao su trước mặt. Nó hiện diện trước ngõ, trải nhiều năm theo con phố đi học, che mát mang lại bao nóc nhà, đưa đẩy từng làn gió mát cho với nhịp sống sẽ ngày càng ấm no, đầy đủ.
Ấy cầm cố mà bà nội tôi thi thoảng vẫn vừa nhai trầu vừa dìm mấy câu: “Cao su đi dễ khó về/ khi đi trai tráng lúc về bủn beo”. Thiệt ra sẽ là câu chuyện của những năm vào đầu thế kỷ trước, khi mà đàn thực dân mang cao su thiên nhiên đến vùng rừng rậm Dầu Tiếng, chúng mộ phu công tra (công nhân cao su), phá rừng lập đồn điền. Trước sự bóc lột, tấn công đập trắng trợn của đàn chủ đồn điền, cộng thêm sự khắc nghiệt của vùng rừng thiêng nước độc, vào thời kỳ Pháp thuộc, cuộc sống đời thường của công nhân đồn điền cao su Dầu Tiếng vô cùng cơ cực. Còn bây chừ thì khác, mủ cao su đặc được mệnh danh thuộc dòng vàng trắng, mang lại nguồn lợi tài chính lớn mang đến đất nước. Đời sinh sống của công nhân cao su đặc khấm khá, bộ mặt quê tôi cũng nuốm da đổi thịt nhờ đóng góp góp của các công ty, nông ngôi trường cao su. Mười mấy năm trước, ai mà được gia công công nhân cho nông trường cao su đặc thì đàn trẻ shop chúng tôi gọi là “nhà giàu”. Bà bầu tôi cũng đều có thời gian ngay sát 10 năm làm công nhân cao su. Sau đó, nông trường giảm biên chế buộc phải cho thôi việc, bà bầu lại xin đi cạo thuê cho các chủ cao su đặc tiểu điền (cao su của hộ gia đình). Nghề cạo mủ cũng khá vất vả. Bà mẹ tôi cần thức dậy đi cạo từ 3h rưỡi, 4 tiếng sáng, tiếng đó thì mới cho mủ nhiều. Người mẹ rón rén mở cửa, mang dao cạo, thùng loại trừ mủ, cà-men cơm, chai nước lọc, dẫn xe pháo ra xa nhà để nổ máy. Rừng cao su thiên nhiên lốm đốm ánh nắng của xe cộ, của đèn cạo, lô nào cũng có thể có công nhân đã cạo nên cũng chưa tới nỗi sợ bóng tối lắm. Chỉ có bọn trẻ cửa hàng chúng tôi cứ cho thứ bảy, chủ nhật theo cha mẹ ra lô, lại bày để sợ “ma” buộc phải cứ nằm võng ngủ tới sáng.
Sáng tinh mơ, tôi mở đôi mắt ra thì khoanh nhang muỗi người mẹ cắm đầu võng đã và đang tàn, chị em đứng kia quấn khăn vào dao cạo sau khoản thời gian đã cạo xong. Ba tiếng đồng hồ cạo dứt gần một nghìn cây, tôi luôn luôn thần tượng bà mẹ về “chiến công” đó. Sáng trời se lạnh lẽo mà lưng áo, đầu tóc chị em ướt đẫm mồ hôi... Thời nhỏ, tôi đâu hình dung được việc đứng cạo ngần ấy miệng cây vất vả vậy nào. Không phải lúc nào cũng đặt dao vào cạo là cho mủ, mà bắt buộc đúng kỹ thuật, không phạm vào thân cây, không trở nên da mèo (nghĩa là cạo không đủ độ sâu) cùng hàng tá các tiêu chuẩn chỉnh kỹ thuật khác của một người công nhân khơi mẫu vàng trắng. Mỗi tháng đều phải có kỹ sư nông nghiệp & trồng trọt của nông trường đến kiểm tra bất kỳ một cây nào, kết quả kiểm tra được đánh giá theo những loại A, B, C… Ai nhiều loại A thì sẽ không trở nên trừ lương. Sau này, mập lên một chút, mỗi khi nghỉ hè tôi lại ra lô phụ mẹ. Tôi không cạo được nên có thể phụ mẹ trút mủ (thu hoạch mủ), bốc mủ bát (gỡ lớp mủ mỏng dính trong lòng sơn mủ sau khoản thời gian trút xong), gỡ mủ dây (gỡ lớp nón nằm trên mồm cạo). Chỉ vậy thôi cũng thấy mệt nhọc rồi. Từ bỏ đó, tôi thấy thương cha mẹ hơn bởi vì hiểu được đặc điểm của nghề cạo mủ. Tôi quý trọng đồng tiền hơn, tôi không khi nào chê bộ quần áo công nhân của người mẹ là hôi rình nữa... Với cũng từ thời hạn đi phụ bà bầu làm thuê đến chủ cao su thiên nhiên tiểu điền, tôi có động lực mạnh bạo để học tập đến nơi cho chốn, với mong muốn sau này rất có thể đỡ đần mang đến gia đình, chưa hẳn làm mướn cuốc mướn nữa.
Vàng trắng đã có tác dụng tròn thiên chức thiêng liêng! Hiện tại, khi đang có công việc ổn định, tôi vẫn luôn luôn nhớ về năm mon tuổi thơ dưới bóng cây cao su. Những người dân con trưởng thành và cứng cáp từ miền đất cao su thiên nhiên sẽ chẳng thể nào quên được tiếng dao cạo cứa vào thân cây nghe rột roạt, giờ mủ rơi tí bóc trong tô, còn cả giờ vo ve sầu của “tập đoàn” con muỗi trú ngụ trong rừng cây. Cứ mang lại mùa vắt lá, tầm mon 12 trong năm này đến tháng 3 năm sau, rừng cao su đặc lại chuyển từ màu xanh lá cây mướt sang màu đỏ đỏ, tiến thưởng vàng, làm cho một tranh ảnh vô cùng thơ mộng; thi thoảng tất cả cơn gió đưa qua là hàng tỉ dòng lá rơi xuống một cách ngọt ngào, lãng mạn. Cũng vào đầu mùa cao su thay lá, cả làng lại sở hữu thêm một nghề phụ là nhặt phân tử cao su. Hạt cao su thiên nhiên cứng, vỏ nhẵn bóng, có nhiều vết vằn nâu nhỏ dại như phân tử nhãn lồng; nhân hạt có rất nhiều tinh dầu, được những nhà vật dụng thu mua đem lại xay rồi tinh chế. Ai nấy đều mang túi, bao, đi từ hàng này qua mặt hàng nọ, lô này qua lô nọ, lúi quắp nhặt cọm cả lưng. Nhặt hoàn thành rồi với đi bán với giá rẻ bèo, từ 2 nghìn đến 3.000 đồng một ký. Lô cao su đầu mùa mưa còn có một đặc sản rất có giá trị, sẽ là nấm mối. Những người dân sành hái mộc nhĩ mối nửa tối về sáng lại soi đèn trong lô cao su nhộn nhịp như chợ đêm. Thu hoạch được rất nhiều thì lấy đi bán bớt, gìn giữ một ít nhằm nấu canh, xào, kho... Nghĩ về tới đã thấy thèm rồi!
Hàng cây cao su đặc thẳng tắp, kéo dài miên man chú ý hoài không chán. Con phố về quê của tôi trở đề xuất mát mẻ, lững thững hơn nhờ có cao su ngút ngàn phía 2 bên chào đón. Tôi biết rằng, ngành cao su thiên nhiên đang trải qua chặng đường khó khăn sau một quá trình đầy vinh quang và hào sảng, nhiều công nhân cạo mủ đã đổi khác sang quá trình khác để bảo đảm an toàn thu nhập, đa số người khác thì vẫn bám trụ với các bước đã lắp bó từ phần đa ngày đầu khai hoang vùng đất Dầu giờ với ngổn ngang gian khó. Dù hiện tại có cố gắng nào, cây cao su đã có tác dụng tròn thiên chức thiêng liêng trên vùng đất quê tôi, đem greed color no ấm cho các nhà. cùng với tôi, rừng cao su là một vùng trời tuổi thơ trong trẻo, là điểm tựa của mái ấm gia đình tôi một trong những năm tháng cực nhọc khăn, là hễ lực góp tôi cứng cáp và ăn học đến nơi mang đến chốn. Hình hình ảnh cây cao su hiền lành còn là miền ký kết ức lặng bình nhằm nhớ về, mỗi một khi tôi rơi vào hoàn cảnh áp lực trong cuộc sống xô bồ. |