Có bạn cứ nghĩ về niệm Phật nhằm Phật phò hộ, niệm Phật nhằm Phật ban phước, niệm Phật để Phật tiêu tai giải nạn cho mình, thế là vô tình thay đổi Phật thành ông thần ban phước giáng họa. Bởi vì mình tưởng chừng như thế, tin như thế, chứ kỳ thực Phật ko ban phước giáng họa cho ai cả. Không ai có quyền lực ban phước giáng họa, Đức Phật cũng vậy.
Bạn đang xem: Tại sao phải niệm phật
Vì sao cần niệm Phật? Xét về mặt Phật tha lực thì trong bốn Mươi Tám lời nguyện của Đức Phật A Di Đà, nguyện như thế nào cũng đều quy về trì-danh-hiệu Phật nên Đức Phật A Di Đà bảo: “Sau lúc tôi thành Phật, bọn chúng sanh trong mọi mười phương ví như niệm danh hiệu của tôi, thì tôi nhất định sẽ đến tiếp dẫn họ về cõi nước của tôi.Chúng sanh sinh về cõi nước tôi rồi, đều hóa sinh từ hoa sen trong ao thất bảo, yêu cầu có được thân thể thanh tịnh không bị nhiễm ô, tương lai họ nhất định đều thành Phật.” Với đại nguyện rộng lớn như thế, đề xuất tất cả chúng sinh trong cửu giới ai ai cũng đều phải nên hoan hỷ tu pháp môn Niệm Phật, vì đây là pháp môn thích hợp với mọi trình độ, rất nhiều căn cơ và rất là dễ tu.
Vì sao cần niệm Phật? Xét về khía cạnh tự lực thì lúc bình thường chúng ta niệm Phật sẽ huân tập được hạt tương tự Phật vào trong tim mình. Nếu họ niệm Phật mãi trong 1 thời gian vĩnh viễn thì hạt tương đương Phật đó phệ dần lên trong mảnh đất tâm của chính bản thân mình và nó tự đưa mình đến giác ngộ giải thoát, vãng sanh thành Phật. Ngược lại, nếu bình thường chúng ta không liên tục niệm Phật, có nghĩa là tâm mình luôn niệm vọng và chỉ gieo phần đa hạt kiểu như vọng nghiệp vào mảnh đất tâm mình, nên không có rất nhiều hạt như là Phật.
Đến lúc lâm chung, thần trí rối loạn, không thể tự làm chủ lấy mình, những chủng tử nghiệp mạnh bạo hơn ấy sẽ lấn áp chủng tử Phật, nên họ không làm thế nào có thể nhớ ra câu Phật hiệu để niệm. Do đó, hằng ngày chúng ta cần phải thường xuyên niệm Phật, lạy Phật, tu pháp môn Tịnh độ để huân tập thật các hạt như thể Phật. Được như thế thì ngay trong cuộc sống hiện tại, bọn họ cũng được số đông sự bình an, lúc lâm bình thường không bị hôn mê tán loạn nên có thể tự tại niệm Phật mà được tự tại vãng sanh về thế giới Tây Phương rất Lạc.
Có fan hỏi rằng: “Chỉ cần thấy tánh ngộ đạo thì tức thì trong cõi này cũng đều có thể vượt qua sanh tử, bắt buộc chi yêu cầu chuyên trọng tâm niệm Đức Phật kia để cầu sanh qua phương khác?”
Đáp: Người tu hành chân chánh thì phải cần tự mình biết chăm chú chỗ hiểu biết và việc làm của mình cũng như người uống nước tự biết nước nóng tuyệt lạnh. Trước hết chúng ta hãy xem xét những bậc Thiền sư lỗi lạc như Vĩnh Minh Diên Thọ, Mã Minh, Long Thọ, Trí Giả, trung hoa Sư, Trung Phong v.v…
Các Ngài đều là hầu hết bậc Đại sư tu Thiền thấy tánh, ngộ đạo; thế mà những Ngài ko xiễn dương pháp môn Thiền, lại chỉ hoằng truyền Tịnh độ. Nghĩa ấy là như thế nào thì họ hãy tự mình suy ngẫm, ắt sẽ tự có câu trả lời. Sau đó, chúng ta lại lần lược tự suy xét lấy chủ yếu mình dựa trên những điều dưới đây để biết ta đã thấy tánh, ngộ đạo như các vị đại thiền sư ấy chưa?
Thứ nhất, ta có được Đức Như Lai thọ ký chưa?Thứ hai, ta có được nối ngôi Tổ sư như các Ngài Mã Minh, Long Thọ, Vĩnh Minh giỏi chăng?
. Thứ ba, ta có được biện tài thuyết pháp không lo ngại và được các tam-muội Pháp Hoa như Ngài Thiên thai Trí Giả hay chăng?
Thứ tư, ta có khả năng hiểu suốt với giảng giải tông chỉ của các tông môn và làm được đầy đủ các công đức như Ngài china Sư tốt chăng?Thứ năm, ta có đức cao trọng vọng, được vua tôn xưng làm cho Quốc sư như Ngài Vĩnh Minh Diên Thọ và Trung Phong tuyệt chăng?
Chúng ta thấy các chư vị Bồ-tát như Vĩnh Minh Diên Thọ, Mã Minh, Long Thọ, Trí Giả, china Sư, Trung Phong v.v… đều là những bậc Thiền sư thấy tánh ngộ đạo mà còn phải cầu sanh cực Lạc, nồng hậu xiễn dương Tịnh độ, giải đáp chúng sanh yêu cầu tu pháp môn Niệm Phật vãng sanh để thật sự làm lợi cho chính mình và người, chớ đâu phải các Ngài bao gồm ý dối ta dối người để cầu tự lợi!
Nếu họ chưa được những điều mà những Ngài đạt được, lại chẳng chịu đựng nương vào tha lực cứu độ của Phật A Di Đà thì cạnh tranh thể liễu thoát sanh tử trong một đời này. Huống chi Đức Bổn Sư ham mê Ca Mâu Ni Phật đã từng đánh giá cao và đích thân dặn dò hết thảy bọn chúng sanh rất cặn kẽ vào kinh Đại Tập rằng: “Thời Mạt pháp ức ức tín đồ tu hành, khó có người đắc đạo, chỉ nương vào pháp môn Niệm Phật thì độ thoát sinh tử.”
Bây giờ chính là thời Mạt pháp, thì tất yếu pháp môn Niệm Phật rất là tương ưng với thích hợp với mọi căn cơ của người thời này.Chúng ta là đệ tử của mê thích Ca Mâu Ni Phật, đời nào lại hoài nghi lời dạy dỗ này của Phật? Lời Phật dạy quyết định không thể sai lầm; đến nên, chúng ta phải biết noi theo những bậc nhân từ xưa, kính vâng lời Phật dạy.
Lại như trong Vãng Sanh truyện ký gồm ghi lại, xưa nay có không ít bậc cao sĩ, sự tích rõ rệt đã từng niệm Phật mà các lần thấy Phật đến lâu ký, chứng Vô sinh Pháp Nhẫn ngay trong hiện đời, đến cơ hội lâm chung lại được Phật A Di Đà, tiệm Âm, Thế Chí và vô số thánh chúng chỗ cõi rất Lạc hiện thân tiếp dẫn vãng sanh cực Lạc, một đời thành Phật. Bọn họ nên thường xuyên xuyên đọc kỹ các truyện ký ấy ngàn lần để tự mình soi tỏ mà phá nghi sanh tín.
Hơn nữa, ta đề nghị thường tự biết mình chính là một phàm phu trọng tội, nghiệp chướng ck chất cao hơn nữa núi Tu Di, lòng tham dục sâu thẳm ko thấy đáy, phiền óc kiên cố như thành đồng lũy sắt; liệu rằng đến lúc mạng chung, thư hùng gần kề, có chắc chắn sẽ được tự tại giải thoát theo ý muốn của chính bản thân mình hay chăng?
Ác nghiệp của chúng kể từ vô thủy đến nay không thể nào tính đếm mang đến nổi, liệu gần như ác nghiệp đó sẽ tự nhiên phát triển thành mất, không chỉ ra lúc lâm chung để cho bản thân tự tại được thoát ra khỏi luân hồi, hoặc tự do ra vào trong ba đường dữ (địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh), thoát gần như khổ nạn giỏi chăng? trong mười phương thế giới, khắp các cõi trời người, liệu chúng ta có thể tùy ý thác sinh vào chỗ mình mong muốn mà ko bị ngăn ngại hay chăng?
Nếu bản thân chưa được những điều như vậy, thì cũng đừng vì lòng tự cao tự đại vượt mức đến nỗi phải chịu chìm nỗi các kiếp trong sinh tử khổ đau. Tự mình bỏ mất những điều lợi ích tốt đẹp nhưng mà Phật A Di Đà đã vạc lời bi nguyện sâu rộng lớn là sẽ đến tiếp dẫn bất cứ một chúng sanh như thế nào phát lòng tin ưa, trì danh hiệu Ngài cầu sanh về cõi nước của Ngài. Trường hợp ngày nay họ không kịp chuẩn chỉnh bị sám hối tội lỗi, phân phát lòng tin sâu nguyện thiết, một dạ niệm Phật ước sanh Tịnh độ, thì e rằng thời gian vô thường chợt đến, có hối hận hận, than vãn, tiếc nuối cũng không còn kịp nữa.
Thiền Sư Vĩnh Minh Diên Thọ nêu lên bốn trường hợp không giống nhau của người tu hành để họ tự mình lựa chọn như sau:
“Tu thiền, không Tịnh độ, mười người lầm đến chín.
Cảnh âm vừa hiện nay ra, xem qua liền theo đó.
Không thiền, siêng Tịnh độ, muôn người không không đúng một.
Chỉ cần được thấy Phật, lo gì không hội chứng ngộ?
Tu thiền, tu Tịnh độ, như cọp mọc thêm sừng.
Xem thêm: Dịch vụ vệ sinh nệm cao su tại nhà giá tốt, dịch vụ giặt nệm tại nhà ở tp
Đời nay dạy dỗ dỗ người, đời sau làm Phật Tổ.”
Không thiền, không Tịnh độ, giường sắt, cột đồng chờ.
Ngàn muôn kiếp trôi lăn, trọn không người cứu hộ.”
“Tu thiền, không Tịnh độ, mười bạn lầm đến chín. Cảnh âm vừa hiện tại ra, xem qua liền theo đó” nghĩa là: Nếu chỉ muốn tu thiền để hiểu rõ và rạm nhập lý tánh nhưng chẳng phát nguyện vãng sinh thì vẫn đề nghị bị lưu gửi trong cõi Ta-bà, chịu mẫu họa sa đọa.Cảnh âm đó là trong khi đang thiền định bao gồm ma ấm phát hiện tại ra như trong tởm Lăng Nghiêm bao gồm nói rõ: vày năm ấm mà lại sanh ra năm mươi cảnh ma. Người tu thiền khi new thấy ấm cảnh hiện ra, vì bị mê hoặc, không rõ biết nên tưởng lầm là mình đã chứng được Vô thượng Niết-bàn mà lạc vào ma cảnh.
“Không thiền, chuyên Tịnh độ, muôn tín đồ không sai một. Chỉ cần được thấy Phật, lo gì không chứng ngộ?” nghĩa là: Nếu chưa rõ biết lý tánh thì chỉ phải bắt buộc chuyên tâm chấp trì một câu Phật hiệu, nguyện vãng sanh rất Lạc, quyết không xen tạp với bất cứ một pháp môn nào khác, chỉ hoàn toàn nương vào lực gia trì của Phật A Di Đà thì chắc chắn là sẽ được vãng sanh Tịnh độ, thoát khỏi sanh tử, quyết định một đời thành Phật, chẳng còn gì khác mà đề xuất nghi ngờ nữa.Chúng ta phải buộc phải biết, tín đồ tu pháp môn Tịnh độ mà xen tạp với các pháp môn khác tức là niềm tin địa điểm Phật A Di Đà ko vững chắc, do tâm còn nghi ngờ nên niệm Phật chẳng có lực cảm ứng cùng với Phật, đề xuất chẳng thể vãng sanh.
“Tu thiền, tu Tịnh độ, như cọp mọc thêm sừng. Đời nay dạy dỗ dỗ người, đời sau làm Phật Tổ” nghĩa là: Người tu Thiền, đời này đã gồm trí tuệ hiểu sâu Phật pháp, tất cả thể làm bậc thầy dạy dỗ dỗ người khác. Nhưng mà nếu biết kiêm niệm Phật, phân phát nguyện vãng sanh, thì đời sau càng thêm nhanh lẹ chứng lên địa vị Bất Thoái có tác dụng Phật, làm cho Tổ. Thế nhưng, bọn họ hãy lắng nghe và suy xét kỹ càng lời dạy dỗ của Tổ Vĩnh Minh, Ngài chẳng hề bảo là fan thiền-tịnh tuy nhiên tu sẽ được vãng sinh thành Phật ngay lập tức trong một đời này, mà Ngài nói họ phải chờ tới “đời sau nữa” mới gồm thể thành Phật, thành Tổ.Chúng ta suy nghĩ xem, họ làm sao mà gồm thể thành Phật, thành Tổ trong đời sau? Đó cũng là do dựa vào công đức niệm Phật trong đời này, mặc dù họ chỉ tu xen tạp nên cấp thiết vãng sinh trong đời này, nhưng đời sau nhờ vào công đức kia mà gặp được quả báo xuất sắc lành là được chạm chán lại pháp môn Tịnh độ lần nữa, để rồi có thể phát tâm chân thực tin ưa, độc nhất vô nhị chí chuyên tu Tịnh độ, không còn xen tạp nữa, thì mới được vãng sinh thành Phật, thành Tổ. Vậy, tuy vậy Thiền-Tịnh tuy nhiên tu vô cùng thù chiến hạ như cọp mọc thêm sừng; nhưng không thể so sánh với điều tứ hai “Không thiền, siêng Tịnh độ, muôn tín đồ không sai một. Chỉ cần được thấy Phật, lo gì không bệnh ngộ?”
“Không thiền, không Tịnh độ, giường sắt, cột đồng chờ. Ngàn muôn kiếp trôi lăn, trọn không tín đồ cứu hộ” nghĩa là: Người đã chẳng rõ lý Phật là thiền định, lại cũng ko niệm Phật mong vãng sinh thì muôn kiếp phải trầm luân, ko thể nương vào đâu nhưng mà thoát thoát ra khỏi luân hồi sanh tử khổ đau.Ngày nay, chúng ta không được may mắn, sanh nhằm mục tiêu vào thời Mạt pháp biện pháp Phật tương đối xa, pháp nhược ma cường; mang đến nên bọn họ không thể tự mình có năng lực tu thiền cơ mà chứng đắc nổi lý tánh. Thế nhưng trong cái rủi ro mắn đó, bọn họ lại gặp được pháp môn Niệm Phật; một pháp môn đã không tốn công, chẳng phí tổn sức và lại còn khôn xiết dễ dàng và thuận tiện cho sự hành trì tu tập.
Cho nên, Tổ Vĩnh Minh đã đề ra bốn trường đúng theo trên, chủ quản là để chúng sanh nếu còn muốn vượt thoát sanh tử, mau chứng đạo Bồ-đề, thì vào bốn trường vừa lòng nêu trên, hãy cân nhắc cẩn thận mà chọn lấy một pháp môn tu xuất sắc nhất mà làm theo.
Phật A Di Đà đã phạt ra tư Mươi Tám lời thệ nguyện rộng lớn sâu; nhưng bốn Mươi Tám lời nguyện đó đều thuộc quy về một nguyện: ”Nếu gồm chúng sanh xưng niệm thương hiệu của tôi, cơ mà không sinh về Thế giới cực Lạc, tôi thệ không thành chánh giác” với ba điều khiếu nại là: Thứ nhất, họ phải có tín nhiệm mãnh liệt, chẳng bị lay động, chẳng chút nghi ngờ, xen tạp; niềm tin đó là tin có Đức Phật A Di Đà đang ở thế giới Tây Phương rất Lạc đang tiếp dẫn bọn chúng sanh.
Thứ hai, họ phải có tâm nguyện tha thiết muốn đến Tây Phương rất Lạc làm đệ tử của Đức Phật A Di Đà.
Thứ ba, do có Tín-Nguyện đầy đủ như thế nên họ rất vui vẻ, một lòng một dạ chỉ xưng niệm thương hiệu A Di Đà Phật, chẳng mong xen tạp cùng với bất cứ pháp môn tu nào khác.
Đây là tía món tư lương Tín-Nguyện-Hạnh mà fan niệm Phật nhất định buộc phải lấy đó làm căn bản cho vấn đề vãng sanh. Nếu tín đồ tu Tịnh độ xen tạp cùng với pháp môn không giống thì cha món tư lượng căn bản này sẽ không còn vững chắc, hay là Tín chưa mãn, hoặc là Nguyện vãng sanh không thiết tha, hay những niệm Phật không chuyên vì đề nghị chia thời giờ dịp thì yêu cầu ngồi thiền, lúc thì buộc phải tụng chú, lúc thì phải niệm Phật v.v… mang lại nên, việc tu hành của họ giống như là loại kiềng bố chân mà lại bị mất đi một chiếc chân, ko thể đứng vững được.
Thế giới Tây Phương rất Lạc, có đầy đủ các thứ an vui, không có các thứ khổ não, cũng không tồn tại ba đường ác đạo. Các loại chim Bạch hạc, Khổng tước, Anh võ, Ca lăng tần già, cộng mạng v.v… đều là vì thần lực của Phật A Di Đà thay đổi ra để diễn hát pháp âm, chẳng cần là nhiều loại súc sinh thật. Trái đất Cực Lạc không tồn tại các thứ tị hiềm gây ra các duyên phiền não, khổ đau như thế giới Sa-bà này. Chúng dân ở đó ngày đêm sáu thời đều có thể nghe giờ diễn nói diệu pháp, giờ đồng hồ niệm Phật, niệm Pháp, niệm Tăng, tiếng Ba-la-mật chỉ tức tịch tịnh…
Đây chính là một quyền pháp vô cùng thù chiến thắng vi diệu của A Di Đà Phật dùng để giúp cho một phàm phu vô minh, tội nặng như chúng ta nhưng mà cũng có thể thành tựu trí huệ chân thật của Như Lai, triệu chứng quả trọn vẹn Bồ-đề đạo vào một đời.
Vậy, thử hỏi người niệm Phật có đề xuất nên xen tạp với số đông pháp môn khác tuyệt không? Pháp môn làm sao dễ tu, dễ chứng thì pháp môn đó tất yếu là pháp tối thượng; cho nên vì vậy pháp môn Niệm Phật vãng sanh được không còn thảy chư Phật khen là “đệ nhất pháp môn,” tam thế chư Phật cũng cần nương vào pháp môn này để thành Phật!